NSƯT Hữu Châu: Tôi không bị chi phối bởi tiền tài

Ngoài nhận xét Hữu Châu là người giản dị, bình dân thì Hữu Châu còn được cho là người rất khó tính.

Hiện nay, Hữu Châu là một cái tên bảo chứng cho nhiều vở kịch, bộ phim. Anh luôn nhận được rất nhiều lời mời tham gia diễn xuất. Thế nhưng, Hữu Châu cho biết, không phải lời mời nào anh cũng nhận lời. Một vai diễn được anh chọn lựa phải là vai diễn phù hợp với khả năng, thời gian làm việc và nội dung phải có giá trị cao.

Giản dị chưa hẳn đã nghèo

Không phủ nhận về tỷ lệ thuận giữa công việc và thu nhập, bầu nhiệt huyết được sống cùng anh cũng luôn ở đỉnh điểm. Tuy nhiên, quan niệm của anh, để sống được và tồn tại với nghề đôi khi phải biết từ chối. Khi xuất hiện với tần số quá nhiều, tham gia những vai diễn thiếu chất lượng dễ làm cho người nghệ sĩ không được khán giả ủng hộ.

“Tôi là người cần việc, thích làm việc nhưng cái cần của tôi vừa phải. Tôi không cần đến độ phải bán thân, bán xác, thí sức khỏe của mình để kiếm tiền và uy tín”.

Thu nhập ít hơn có ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của anh không?

Hữu Châu: Tiền ai cũng muốn, sống đến tám mươi tuổi tiền vẫn cần thiết. Con người là phải có tiền. Vấn đề ở chỗ đừng để lệ thuộc vào nó. Bản thân mình phải sống sao cho phù hợp hoàn cảnh. Khi làm nhiều tiền, tôi có thể sống thoải mái vì tôi cực khổ kiếm tiền. Nhưng khi kiếm ít tiền mình bớt hưởng thụ, bớt chi tiêu của mình lại. Chính vì vậy, dù thu nhập nhiều hay ít, cuộc sống của tôi vẫn luôn ổn định và tôi luôn làm chủ được điều đó.

Danh lợi, tiền bạc có sức quyến rũ lắm, có bao giờ anh phải đắn đo khi từ chối một cơ hội kiếm thêm tiền…để thỏa hiệp lại những suy nghĩ bản thân mà thực hiện theo hướng khác có lợi?

– Tôi không phải là người dễ dàng bị chi phối bởi hoàn cảnh, nhất là về vật chất. Nếu có sự thỏa hiệp giữa kiếm tiền vô tội vạ và tư cách nghệ sĩ thì có lẽ đã không có một Hữu Châu ngày hôm nay. Nhiều người tiếp xúc với tôi đều có chung một nhận xét rằng tôi sống giản dị. Thú thật là một người nổi tiếng, tôi vẫn có thể mặc một bộ trang phục bình dân, ngồi quán ăn lề đường. Mà dù tôi không mặc hàng hiệu, ăn lề đường, không có nghĩa là tôi không đàng hoàng hay tôi nghèo. Có những người đi xe hơi chưa chắc đã có tiền nhiều hơn tôi.

Anh “cố đấm ăn xôi” chọn đường khó để đi nhằm tạo dựng thương hiệu Hữu Châu hay đó là cách sống bản năng có sẵn trong máu?

– Không, tôi không cần phải khó khăn để sống thế này thế nọ, tôi cũng không cần tạo thương hiệu làm gì. Chỉ đơn giản tính cách của tôi thế nào thì tôi sống như vậy. Tôi sống rất rõ ràng chứ không nhập nhằng giữa bề ngoài và cá tính. Nếu muốn khẳng định, tôi chỉ khẳng định ở công việc. Tôi nỗ lực để có thể làm việc một cách chuyên nghiệp trong nghệ thuật. Tôi muốn khiến khán giả khóc cười cùng nhân vật của mình, tôi không muốn mỗi khi gặp khán giả thì họ chỉ trỏ tôi bởi một phong cách hàng hiệu hay những bài viết gây sốc, scandal. Đối với tôi, ra đường chỉ cần được khán giả mỉm cười chào trân trọng, tôi cũng chào lại rất chân thành. Chỉ như vậy là đủ, là sướng rồi.

Sở dĩ tôi được như ngày hôm nay, thứ nhất đó là do ảnh hưởng truyền thống gia đình, cô Thanh Nga, chú Bảo Quốc…toàn những người nổi tiếng nhưng sống rất giản dị, không tai tiếng, sống chết với nghề. Thứ hai, tôi luôn sống thật tâm vì tôi muốn được mọi người thật tâm đối xử lại, nếu không ít nhất tôi cũng nhận được sự tôn trọng.

“Tôi không phải là người dễ dàng bị chi phối bởi hoàn cảnh, nhất là về vật chất. Nếu có sự thỏa hiệp giữa kiếm tiền vô tội vạ và tư cách nghệ sĩ thì có lẽ đã không có một Hữu Châu ngày hôm nay”

Người thầy khó tính

Ngoài nhận xét Hữu Châu là người giản dị, bình dân thì Hữu Châu còn được cho là người rất khó tính. Ngay cả khi tiếp xúc truyền thông, có những phóng viên Hữu Châu không tiếp, có những phóng viên càng thoải mái gần gũi thì Hữu Châu càng cởi mở hết lòng. Hữu Châu luôn bảo rằng, để sống với nghề diễn thì phải luôn khó tính, nếu một người nghệ sĩ dễ tính quá sẽ khó thành công.

Với những thế hệ đàn em, con cháu trong nghề, Hữu Châu luôn luôn đòi hỏi rất cao về mặt chuyên môn hay ý thức học tập. Thương ai bao nhiêu thì Hữu Châu lại khó tính với người ấy bấy nhiêu. Có thể bản thân người đó sẽ thấy áp lực, nhưng quan điểm “thương cho roi cho vọt” của anh luôn mang lại hiệu quả tốt đẹp lâu dài.

Anh khó tính với công việc, với những người hợp tác, nhất là thế hệ đàn em, học trò. Còn với chính mình thì sao?

– Để khó tính trong công việc, đầu tiên tôi phải nghiêm khắc với chính bản thân mình. Ngay cả bản thân tôi, đến sân khấu để diễn chưa bao giờ phải mở màn trễ vì tôi, cũng chưa bao giờ tôi đi diễn mà thiếu bất cứ đạo cụ nào. Bởi vì chén cơm tôi đang ăn hàng ngày là từ công việc đang làm. Tôi phải tâm huyết với công việc thì mới có cơm ăn lâu dài được.

Khó tính rất dễ dẫn đến tình trạng áp đặt, anh có bị người khác nghĩ như vậy bao giờ chưa?

– Tôi không bao giờ áp đặt, khi dạy học trò ở trường dạy diễn xuất của nghệ sĩ Hồng Vân tôi không bắt diễn viên phải diễn theo giống y mình. Mỗi người có gương mặt, cá tính trình độ không giống nhau nên sẽ có sự phát huy khác nhau. Tôi chỉ áp đặt bắt học trò, đàn em của tôi không được đánh bạc, không rượu chè bê tha. Vì đó là những tật xấu chung cả xã hội đều lên án.

Mỗi người một tính, có người thích rắn nhưng lại có kẻ thích mềm. Sự khó tính của anh có mang lại hiệu quả tốt như mong muốn chứ?

– Có chứ, điển hình là học trò của tôi vẫn giữ được truyền thống tôn sư trọng đạo như mối quan hệ thầy trò của ngày xưa. Học trò gặp tôi đều lễ phép vòng tay chào, khi sai phạm tôi có thể đánh đòn, phạt nặng. Ngày xưa chúng tôi sợ thầy giáo lắm, không như học sinh bây giờ. Cũng vì sợ thầy mà chúng tôi chăm ngoan học hành, rèn luyện tư cách. Tôi cũng muốn học trò mình phải biết nể sợ thầy để làm nền tảng khi bắt đầu dung nạp kiến thức. Cũng mừng là học trò tôi đều hiểu được sự khổ tâm của thầy.

Là một người nổi tiếng, có nhiều diễn viên trẻ xung quanh muốn lấy lòng để tìm cơ hội phát triển, anh có cảm thấy rất khó phân biệt ai là người đến với mình thật lòng?

– Khi nhìn nhận một cá nhân hay vấn đề nào đó, tôi đều dựa trên kinh nghiệm, hiểu biết trong cuộc đời mình. Có những người không chân thật tôi biết ngay, tôi sẽ không giao tiếp trừ công việc bắt buộc. Tuy nhiên, biết cũng có người xạo, có năng lực nhưng vì mưu sinh, hoàn cảnh sống chứ thực tâm vẫn tốt thì tôi vẫn sẵn sàng uốn nắn, giúp đỡ. Tôi sẽ dạy về chuyên môn lẫn đạo đức cuộc sống.


Mẫu người thuộc về gia đình

Gánh vác gia đình từ khi mười chín tuổi, làm anh cả nhưng đến nay Hữu Châu vẫn đi về một bóng. Có lẽ tình yêu dành cho gia đình quá lớn nên Hữu Châu đã không còn nghĩ đến hạnh phúc của bản thân. Nhiều khán giả đồng cảm, giá như anh nghĩ nhiều hơn về mình một tí có lẽ sẽ bớt đa đoan hơn. Hữu Châu thì suy nghĩ ngược lại. Đối với anh, việc chăm sóc, lo lắng cho những người thương yêu của mình đó không phải là một gánh nặng. Đó là bổn phận, trách nhiệm và là một điều hiển nhiên mà bất cứ một người nào sống trên đời này cũng phải thực hiện.

Đặc biệt, dù chăm lo cho gia đình, Hữu Châu cũng không bao giờ cảm thấy điều đó ảnh hưởng đến công việc. Để có thể cân bằng và làm tốt ở cả hai “chiến trường” theo anh quan trọng nhất là bản lĩnh và ý chí kiên cường trong mỗi con người. Riêng anh, muốn vững vàng thì anh không bao giờ suy nghĩ mọi khó khăn, mất mát theo hướng tiêu cực. “Tôi cứ nghĩ sự việc vốn đã được định sẵn như vậy, không đào sâu nguyên nhân mà tôi chỉ tìm hướng giải quyết”, Hữu Châu thổ lộ. Mỗi khi nhắc đến mẹ, Hữu Châu rưng rưng chia sẻ: “Mẹ là người đã xẻ thịt ra để sinh ta, mấy chục năm để nuôi nấng ta nên người, có là gì đâu khi bản thân mình chỉ chăm lo cho mẹ lúc về già.

So với sự hy sinh của mẹ, những gì bản thân tôi làm chẳng đáng là bao”. Đến từng tuổi này, Hữu Châu vẫn cảm thấy hạnh phúc và nhỏ bé trong vòng tay mẹ. Mỗi khi anh đi làm về, cả nhà im lặng để anh được nghỉ ngơi. Đến giờ cơm, bao giờ cũng vậy, mẹ anh luôn chuẩn bị rất chu đáo. Được mẹ chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, so với việc anh kiếm tiền ở ngoài thì mẹ vẫn còn vất vả hơn nhiều.

Không chỉ là một người con hiếu tử, các cháu của anh cũng rất quấn quýt và thương anh hết mực, cháu nào cũng gọi anh là Ba, các con của Hữu Lộc đã sang nước ngoài định cư cùng mẹ, mỗi dịp hè đều về thăm Ba Châu, được dắt đi chơi, trò chuyện và chia sẻ nhiều điều về cuộc sống hàng ngày nên chúng thương “Ba Châu” lắm.

Hai đứa cháu khác thì đang sống cùng anh. Được anh truyền cho đam mê đọc sách, yêu sách lịch sử, văn học và rất vâng lời. Hữu Châu hào hứng cho biết “Tôi dùng tấm lòng để đãi tình thân, tôi chẳng bao giờ dùng đòn roi đe nẹt nhưng chúng vẫn rất ngoan. Chúng vâng lời vì biết tôi rất thương yêu chúng”.

— Nguyễn Trung
(Theo Thời Đại)